Mơ những giấc mơ của em
Khi họ mới kết hôn, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn,
thậm chí trong nhà đến cái tivi cũng không có, nhưng cô không bao giờ
hối tiếc vì đã lấy anh. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, giây phút cô cảm
thấy hạnh phúc nhất là mỗi buổi tối khi đi ngủ được nằm gọn trong vòng
tay anh, gối đầu lên bờ vai vững chãi của anh. Có lẽ vì vòng tay anh
vỗ về, cũng có lẽ vì mệt nên cô thường ngủ rất ngon lành. Mỗi buổi tối,
khi anh bắt đầu thì thầm kể chuyện cho cô nghe thì cũng là lúc cô chìm
sâu vào giấc ngủ. Cho nên chưa bao giờ cô nghe trọn vẹn một câu chuyện
anh kể.
Còn anh thì ngược lại. Mỗi sáng khi thức dậy cô đều thấy hai mắt anh
đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, dường như cả đêm anh không hề ngủ được. Cô
hỏi anh có phải bị mất ngủ thì anh chỉ cười lắc đầu nói:” Không! Anh vẫn
ngủ rất tốt”. Khi ấy cô lại nũng nịu véo nhẹ tai anh giả bộ giận dỗi: “
Có phải nhân lúc em ngủ say lại lẽn ra ngoài với cô nào khác phải
không?” Rồi cả hai bọn họ đều bật cười, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc!
Cô là nhân viên soát vé trên xe buýt, còn anh chính là tài xế trên
chiếc xe đó. Có lẽ vì ngày ngày cùng làm việc với nhau nên anh và cô dần
yêu thương tự lúc nào. Nhưng đối với một người lái xe mà nói, việc mất
ngủ là một điều vô cùng nguy hiểm. Có những lúc đang đợi khách, cô
thấy anh tranh thủ ngục đầu xuống tay lái ngủ ngon lành. Cô không nỡ
gọi anh dậy, nhưng lại không thể không gọi anh. Bởi vì cô không thể để
hành khách cùng cô đợi đến lúc anh tỉnh dậy.
Cô nghĩ anh bị bệnh mất ngủ nên ngược xuôi khắp nơi tìm mọi cách chữa
bệnh cho anh. Nào là mua gối mát xa, dùng nước nóng ngâm chân cho anh
trước khi đi ngủ, rồi mua sữa cho anh uống hàng tối. Anh đều ngoan ngoãn
nghe theo chỉ dẫn của cô, dường như muốn an ủi cô vậy. Nhưng tất cả
mọi cách đều vô tác dụng. Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh dậy, anh đã dậy từ
lúc nào chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho hai người. Và hai quầng mắt anh
vẫn ngày một thâm hơn, sâu hơn. Trông anh ngày càng mệt mỏi tiều tụy.
Cứ thế cô dần quen với việc mất ngủ của anh, quen với những cái ngáp
dài trên đường, quen với việc ngủ gục trên tay lái của anh. Cô cũng
chuyển chổ thu vé của mình ngay sát bên ghế anh ngồi, để có thể kịp thời
nhắc nhở mỗi khi anh sao nhãng, dù cô biết vốn dĩ anh là người lái xe
vô cùng cẩn thận.
Một đêm, cô mơ một cơn mơ ác mộng, cô cứ thế gào khóc trong mơ, cho
đến lúc anh gọi cô tỉnh dậy. tỉnh dậy rồi cô vẫn khóc. Anh nhè nhẹ vỗ
lên lưng cô như một đứa trẻ không ngừng an ủi:” Ngoan nào, ngoan
nào...Có anh ở đây rồi!” Cứ như vậy cho đến khi cô dần chìm vào giấc
ngủ.....
Dịp Quốc khánh, em gái cô đến chơi. Buổi tối cô em nháy mắt tinh
nghịch nói với anh:” Anh rể! Hôm nay nhường chị ngủ với em một đêm
nhé!”. Anh đỏ bừng mặt bẽn lẽn cười hiền lành. Giữa đêm đang say giấc
bất giác cô bị cô em lay mạnh gọi dậy:” Chị! Sao mới ngủ lại nói mê
rồi?” Cô lơ mơ không hiểu lại xoay mình chìm vào giấc ngủ. Được một lúc
cô em gái lại hốt hoảng lay cô tỉnh dậy. Cô bực bội gắt lên:” Em làm
sao thế? Có để chị ngủ yên không?” Cô em gái cũng phụng nhịu giận dỗi:”
Em đang ngủ, chị cứ vừa gào, vừa khóc ầm ĩ như thế sao mà em ngủ
được”. Câu nói của em gái khiến cô choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác nhìn
em hỏi:” Sao vậy? Chị lại nói mê à? Sao chị không biết nhỉ?” Em gái cô
lắc đầu khó hiểu “ Lạ thật! Sao chị kết hôn bao lâu rồi mà anh ấy không
biết chị nói mê sao? Thế anh ấy vẫn ngủ ngon được à?”
Cô ngẩn người sực tỉnh rồi đột ngột nhảy phắt xuống giường chạy vào
phòng khách nơi anh đang ngủ. Cô rón rén lại gần anh, hơi thở anh đều
đều nhịp nhàng, trông anh ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Hóa ra là vậy! Hóa ra không phải anh bị mất ngủ, mà là hằng đêm tiếng
nói mê của cô đã khiến anh không thể nào ngủ được. Nước mắt cô cứ thế
rơi lã chã. Đúng vậy. Từ nhỏ cô đã có tật nói mê sảng trong lúc ngủ. Vì
vậy ở nhà cứ giữa đêm cô lại bị mẹ và em gái gọi dậy vì không ngủ được.
Hồi học đại học ngủ trong ký túc xá cô cũng làm các bạn ngủ cùng phòng
nhiều phen hoảng sợ. Cho đến khi lấy anh, cô luôn được ngủ rất ngon
lành. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bỏ được tật xấu ấy. Hóa ra không phải
vậy. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có thay đổi đi chăng nữa chỉ là
người nằm cạnh cô . Từ trước đến nay để cô được ngủ yên anh không bao
giờ nỡ gọi cô tỉnh dậy. Chỉ duy nhất đêm hôm trước do thấy cô gào khóc
quá anh mới lay cô thức giấc...
Nhìn thấy cô anh lo lắng hỏi:” Em sao vậy? Sao lại chạy sang đây?” Cô
cứ thế ôm chặt lấy anh khóc. “ Tại sao....tại sao buổi tối em hay nói
mê mà anh không gọi em dậy?” Anh dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười hiền
hậu:” Ngốc ạ! Gọi em dậy làm gì chứ? Được thấy em ngủ là niềm vui lớn
nhất của anh. Thấy em cười nói trong giấc mơ anh có thể biết em đang
vui, thấy em kêu khóc, anh biết em đang hoảng sợ, anh càng nghĩ anh
phải luôn bên ở bên em...Bởi vì anh yêu em nên anh muốn mơ những giấc
mơ của em, vui với giấc mơ của em, buồn với giấc mơ của em...Điều đó
không phải là rất lãng mạn sao?
Cô hạnh phúc vùi đầu vào lòng anh bật khóc.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái...
" Anh sẽ yêu em bao lâu? "
Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt
ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.
Cô cười nũng nịu,
nói : " Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật "
Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một" , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.
Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời"
Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.
Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực,
cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái " Anh sẽ không trả lời
kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như
đang nói dối ... em đoán tiếp đi "
Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ..
"Một ngày " "a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"
Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười
rụt rè, lớn tiếng nói " Hay là một tíc tắc phải không ?"
Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải"
Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn...
" Một năm phải không ?"
Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..
Chàng trai lắc đầu.
Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu.
" 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."
Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.
Chàng trai nói : " 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em "
Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích
nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược
điểm.
Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi.
"Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? " Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe " Anh sẽ yêu em bao lâu ?"
Chàng trai đưa tay rồi nói " Một .... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa ... "
Cô gái kinh ngạc.
Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Marry Me
Lần đầu tiên khi tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi lên sáu "Mình sẽ là chồng", tôi nói, "còn cậu là vợ"
"Không được", cô bé trả lời ngắn gọn.
"Được mà", tôi nói
"Không được", cô bé đáp lại và bỏ đi.
Một lúc sau, tôi cũng bỏ đi luôn. Chả có gì vui khi chơi một mình trong nhà cả.
Lần thứ hai tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi mười bốn. Chúng tôi là
một đôi nhảy trong vũ hội hằng năm của trường và tôi chờ nàng ra khỏi
phòng thay đồ. Tôi mặc bộ com-lê đen có thắt nơ.Khi nàng bước ra khỏi
phòng thay đồ trong chiếc đầm màu hồng ngang gối , tôi hít một hơi thật
sâu. Nàng giống như một thiên thần từ trời xuống. Khi chúng tôi chờ đợi
thầy ra hiệu bước lên sân khấu, tôi nhìn nàng chằm chằm và cố gắng cất
giọng. Nàng bắt gặp cái nhìn của tôi và mỉm cười hỏi: " Này, cậu nhìn
gì vậy ?"
"Cậu đồng ý lấy mình ko" tôi buộc miệng.
Nụ cười trên môi nàng nở toét, rồi vài giây sau đó nàng phá lên cười.
Tôi ko quan tâm. Tôi thấy những vì sao trong mắt nàng. Vẫn cười to, nàng
cầm tay tôi và dẫn tôi lên sân khấu.
Lần thứ ba tôi cầu hôn nàng là vào sinh nhật thứ mười sáu của nàng.
Chúng tôi đi picnic với những người bạn và hai chúng tôi ngồi bên nhau
dưới 1 cái cây khi những đứa khác đang cãi nhau về trò chơi tiếp theo.
Nàng cười khi ai đó nói gì đằng xa. Tôi nghe tiếng chuông ngân vang
trong giọng nói của nàng.Tôi ngắt bông cúc dại mọc gần chỗ tôi ngồi, đưa
cho nàng và nói, "Em đồng ý làm vợ anh chứ ?"
Nàng đỏ mặt khi ngước nhìn bông hoa, rồi lại phá lên cười. Nàng cầm bông hoa rồi chạy lại chỗ đám bạn. Tôi chạy theo.
Lần thứ tư, chúng tôi mười tám. Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở
trường, nàng nhấp nhấp ly nước cam và nói về một bài thơ hay nàng vừa
đọc. Sau khi nói liên tục vài phút, nàng ngừng lại và hỏi, "Chuyện gì
thế? Sao anh không nói gì cả?" Tôi nhìn vào mắt nàng và nói,"Anh muốn
sống cuộc đời với em. Em sẽ lấy anh chứ?". Như lần trước, nàng phá lên
cười rồi nói, "Anh chưa đủ tuổi lấy vợ đâu."Rồi nàng bắt đầu nói về một
bài thơ khác.
Lần thứ năm tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi tốt nghiệp. Cả hai đã 21.
Tôi quỳ 1 chân xuống, tay cầm 1 bông hồng đỏ và nói với nàng. "Bây giờ
em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không?"
Lần này nàng cười không thành tiếng và đáp,"Anh lúc nào cũng vội vã. Anh muốn theo học tiếp đại học, đúng không?"
Tôi nhún vai, đứng dậy, rồi đi cùng nàng vào hội trường.
Bốn năm sau, tôi hoàn tất chương trình sau đại học và tìm được một việc
làm trong một công ty đa quốc gia.Chúng tôi ngồi bên nhau trong một
quán kem thì nàng khơi lại chuyện cũ. "Đã bốn năm rồi anh chưa cầu hôn
em", nàng nói."Chuyện gì thế ? Anh thay đổi rồi à?" .Nàng cười rộng
miệng
"Em nghĩ sao?" tôi chọc
Em nghĩ anh sợ bị em từ chối 1 lần nữa.
"Em chưa thật sự từ chối anh lần nào, cho đến bây giờ," tôi phản đối. "Em chưa bao giờ thật sự trả lời Không."
"Em đã nói hồi chúng ta lên 6", nàng lưu ý tôi.
"Cô ấy nhớ," tôi nghĩ thầm trong bụng, rồi mỉm cười khi nghĩ lại kỷ niệm
đó. Tôi múc muỗng kem cho nàng, và nói, "Thôi được, như vậy là em đã
từ chối anh một lần.
Thì sao?. Nàng nói khi nếm miếng kem tôi múc. Thì không có gì, tôi đáp
Nàng chớp mắt trong im lặng. Nàng không còn cười nữa. Mà này,tôi hỏi. Em nghĩ là anh thay đổi à?
Nàng cau mày nói,Em không biết. Trông nàng thật dễ thương thậm chí khi cau mày.
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo,Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?”
Em à? Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.
Tại sao không ? tôi hỏi. Có gì sai đâu?
Nàng đỏ mặt, đáp, Không.
Em đang từ chối anh một lần nữa đấy à?. Tôi hỏi.
Không, không. Nàng nói nhanh.
Vậy có nghĩa là em nói Đồng ý?
Nàng le lưỡi về phía tôi khi nhận ra điều tôi đang cố làm, và trở lại ăn kem của mình.
Này em, tôi nói khi cầm tay nàng. Lấy anh nhé.
Nàng nhíu mũi đáp, Anh chắc chứ ?”
Tôi đã chắc chắc từ khi 6 tuổi. Vâng, tôi đáp gọn
Nàng chỉ mỉm cười, và gật đầu.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment